Ngày trước đồ chơi hiếm, game online chưa có. Trời nắng như mùa hè là kéo nhau xuống chỗ xây cảng, xuống biển, hay trước bờ đê cột dây rồi thả diều. Những con diều vải được mang về từ Kiên Giang, Vũng Tàu… sau những chuyến đi biển vài tháng mới trở về của ông, của ba hay của chú. Không thì trưa trưa lại cặm cụi xé giấy, cắt lá dừa làm khung, cũng ra được con diều giấy. Chiều nào cũng thấy diều bay đầy trời. Có những cái dính luôn vô dây điện, trụ điện, nhành cây hay đứt dây bay vô nhà đứa khác rồi bị nó “ chiếm đoạt ” luôn.
Những ngày gió lên, trưa trưa, chiều chiều, đám trẻ lại kéo nhau, dang nắng thả diều. Nhìn con diều bay lên cao bao nhiêu là chúng nó cười thõa mãn bấy nhiêu. Đôi lúc mỏi tay nghịch ngợm cột vô đuôi con bò rồi lùa nó chạy mang theo con diều bay lên theo chiều gió mà lòng vui sướng biết bao. Thời đó đứa nào cũng được nhuộm nắng nên đen thui bù lại ít có đứa bị cận. Bây giờ thì đám nhỏ lại mê game, điện tử nên cận nhiều hơn trước. Hôm nay, tình cờ thấy đứa nhỏ thả diều mà nhớ quá!… Nhớ những chiều trốn học, mặc quần đùi chạy long nhong khắp cùng quê ngõ xóm: trộm ổi, trộm xoài… hàng xóm bắt được chưa đánh roi nào đã khóc!
Giờ thì xa quá! Nhìn cánh diều đằng xa mà lòng bâng khuâng, miên man một nỗi nhớ và chợt hoài niệm về giấc mơ cánh diều.
CÁNH DIỀU TUỔI THƠ TÔI
Thả trôi vào cõi xa mờ
Ta mơ thấy lại tuổi thơ cánh diều
Gió ru êm nhẹ sáng chiều
Lũy tre xào xạc riu riu hương đồng
Con đường làng lượn cong cong
Nghiêng nghiêng chở nặng nét hồng tuổi thơ
Cánh diều chao nhẹ mộng mơ
Những con mắt ước đợi chờ mê say
Cánh diều từ thuở biết bay
Đã mang mơ ước đi vào giấc miên
Cánh diều dìu tuổi thần tiên
Dang đôi cánh nhỏ tới miền trăng sao
Gió lên dắt diều lên cao
Đưa ta trẻ lại bay về tuổi thơ…
(Thơ: Nguyễn Bá Hương)